Tóm tắt Đông Cung – Phỉ Ngã Tư Tồn
Đông Cung
Thể loại: tiểu thuyết ngôn tình
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Giới thiệu:
“Đông cung” xoay quanh câu chuyện về nàng Tiểu Phong bạc mệnh và Thái tử Lý Thừa Ngân đầy tham vọng và khát khao nắm trọn trong tay quyền lực. Câu chuyện tình yêu của hai người trải qua biết bao thăng trầm lẫn biến cố: từ ngược cho đến sủng ái, và rồi lại rơi vào bế tắc tột cùng, sau cùng, kết thúc bằng những khổ tận bi ai không một ngôn từ nào có thể diễn ả sao cho xuể.
Tóm tắt nội dung Đông Cung:
Lần đầu tiên nàng gặp hắn, là do sư phụ mai mối. Nàng theo lời hẹn đợi ba ngày ba đêm ngoài quan ải rồi bực tức vứt ngọc bội bỏ về, hắn đuổi theo, nở nụ cười thư sinh phong nhã quỷ quyệt quyến rũ nàng từ ngày đó. Hắn là Đông cung thái tử Lý Thừa Ngân, nàng là Tiểu Phong công chúa Tây Lương. Hắn một mặt sai sứ giả sang cầu thân ép nàng lấy hắn, một mặt âm thầm đến tận nơi, nhìn nàng xốn xang tìm cách thoái thác vì không muốn lấy thái tử Trung Nguyên, liền lợi dụng sự nôn nóng ấy mà nhờ sư phụ nàng làm mai nàng với hắn. Phải, sư phụ nàng cũng là nội gián của hắn luôn.
Tiểu quốc Nguyệt Thị bên cạnh bỗng nhiên cũng dở chứng đòi cầu thân với nàng, hơn nữa còn to gan xua quân đuổi theo bắt nàng, hại nàng chạy tới gần chết trong sa mạc, những người thân bên họ ngoại của nàng vì bảo vệ nàng mà bị vây khốn ko biết sống chết. Hắn xuất hiện như giấc mơ cứu nàng giữa chốn khô cằn. Với tấm lòng thuần lương nhiệt thành, nàng yêu hắn từ lần cứu mạng ấy. Có ngờ đâu quân Nguyệt Thị chính là do hắn chỉ đạo tấn công, hắn nhìn nàng bị đuổi khốn cùng rồi xuất hiện kịp thời đóng vai ân nhân, lại lợi dụng nỗi lo lắng của nàng với người thân mà dụ dỗ nàng đi gọi cứu binh Trung Nguyên. Quân Trung Nguyên tràn sang, đám quân Nguyệt Thị rõ ràng do hắn giật dây, vậy mà trước mặt nàng, hắn chỉ đạo quân Trung Nguyên tiêu diệt sạch quân Nguyệt Thị, ra lệnh chém đầu tướng Nguyệt Thị ko mảy may thương xót. Rồi quân Trung Nguyên rút về, nhưng trong mấy ngày chiến đấu đó, có trời mới biết họ đã kịp xem xét địa hình địa thế, đã kịp lẩn đi chỗ này chỗ khác thám thính tình hình đối phương, đã kịp cài cắm nội ứng trà trộn lại địa phương như thế nào rồi.
Hắn theo nàng về đại dinh của ông ngoại nàng – cũng là Đại thiền vu của bộ tộc Đột Quyết, bắt đầu màn kịch theo đuổi nàng, bắn cung, giết sói, bắt đom đóm, cốt chỉ để lấy được nàng. Nàng vì những nỗ lực của hắn mà cảm động, có biết đâu đối với hắn, lấy được nàng không quan trọng, quan trọng là trong mấy ngày theo đuổi nàng, hắn đã kịp kết thân với Hách Thất, đã kịp chinh phục sự tín nhiệm của Đại thiền vu, chắc hẳn cũng đã thu thập không ít thông tin về quân sự, chiến thuật, ưu nhược điểm của quân Đột Quyết, để rồi vào đúng ngày lễ cưới của hai người, hắn tự tin dẫn theo ba ngàn quân Đột Quyết ra đi chiến đấu với quân Nguyệt Thị, để rồi ba ngàn người đó không một ai quay về, chỉ thấy quân Nguyệt Thị tràn lên, tiêu diệt cả đại dinh lẫn dân thường Đột Quyết. Hơn hai mươi vạn người Đột Quyết đã chết trong biển máu đó, bao gồm cả ông ngoại nàng, cả Hách Thất, tất cả.
Ba năm trời tại Đông cung, hắn ngày ngày diễn ra bộ mặt chán ghét Tiểu Phong, nàng ốm thậm chí ko cho gọi Thái y, hắn sỉ vả nàng, thậm chí tát nàng sưng cả mặt. Ta còn tưởng hắn ghét nàng thật, ngờ đâu hắn vốn ko ghét nàng, chỉ cố tình ra vẻ để đánh lừa Hoàng hậu và Triệu lương đệ. Hắn âm thầm bảo hộ cho nàng ngây ngô ngồi vững trên ngai Thái tử phi suốt ba năm, sắp xếp cho cung nữ Vĩnh Nương đặc biệt khôn ngoan sắc sảo ở bên cạnh nàng, sắp xếp cho tướng quân Bùi Chiếu theo bảo vệ nàng. Nàng ốm, hắn ko cho gọi thái y, nhưng Vĩnh Nương ở bên túc trực cứu chữa nàng đến chết đi sống lại. Ta không nghĩ nàng mới vào cung mà Vĩnh Nương lại kịp yêu mến nàng đến thế đâu. Nàng ngây ngây ngô ngô nhưng Vĩnh Nương giúp nàng xử trí Đông cung đâu ra đó, khiến Triệu lương đệ phải thốt lên ghen tị “Tỷ tỷ thật may mắn vì có cung nữ lợi hại như vậy”. Ta không nghĩ nàng may mắn đến thế đâu. Nàng hay trốn ra ngoài cung gây chuyện, mỗi lần gặp họa đều tình cờ gặp Bùi Chiếu giải nguy. Ta cũng không nghĩ đó là tình cờ đâu.
Sau này biết được hắn vốn không hề yêu thương gì Triệu lương đệ, chỉ lợi dụng nàng ta để lôi kéo nhà họ Triệu, ta đọc lại đoạn đầu khi hắn vì Triệu lương đệ mà tát Tiểu Phong nảy lửa, vì Triệu lương đệ mà giam mình uống rượu bí tỉ 3 ngày 3 đêm đến đổ bệnh, vì Triệu lương đệ mà sang phòng Tiểu Phong nằm với tâm trạng đầy ấm ức. Thì ra đều là đóng kịch cả ư. Con người này, liệu có thể nào giả trá hơn được nữa không?
Hắn đổ bệnh, Tiểu Phong sang chăm sóc, hắn ba năm nay tỏ vẻ hận nàng thấu xương đột nhiên lúc đó lại giữ rịt tay nàng ko cho rời đi, lại còn cùng nàng diễn 1 màn cào cấu vật lộn, còn trêu tức nàng, ban tặng đai lụa uyên ương, biết thừa với tính cách nàng tối hôm đó sẽ tự dẫn xác đến chỗ hắn để “trả đũa”. Rồi đột nhiên thích khách xông vào, 1 kiếm đâm tới, hắn đẩy nàng ra, tự mình hứng trọn mũi kiếm đó găm sâu vào lồng ngực. Tiểu Phong đáng thương đã đem lòng yêu hắn vì hành động xả thân đó. Lúc đó ta còn nghĩ Phỉ Ngã à Phỉ Ngã, dù biết nam nữ chính sớm muộn cũng phải yêu nhau nhưng làm ơn xây dựng truyện hợp lý chút chứ, đang ghét đùng cái chuyển sang yêu như vậy, lại còn liều mạng cứu nhau có phải quá coi thường người đọc không? Sau này ta mới biết, thích khách đó vốn là người của hắn, màn ám sát đó là vở kịch do hắn dựng ra để đổ tội cho Hoàng hậu. Hắn giữ rịt lấy Tiểu Phong là vì cố ý muốn nàng ở lại chứng kiến màn ám sát đó, biến nàng thành nhân chứng của hắn, cũng mượn tay nàng để dâng “chứng cớ” ngụy tạo kia lên hoàng thượng. Bởi 3 năm nay ai cũng biết hắn và nàng ghét nhau, nàng lại nổi tiếng ngây ngô ko có tâm cơ, dùng nàng làm nhân chứng là đáng tin cậy nhất. Chứ giả thử người chứng kiến vụ ám sát và dâng chứng cớ là Triệu lương đệ, chỉ e hoàng thượng cũng ko tin ngay tắp lự như thế. Hắn đẩy nàng ra hứng trọn mũi kiếm, nào phải vì lo cho tính mạng nàng, mà vì mũi kiếm đó dành cho hắn, hắn dựng ra màn kịch ám sát này, hắn phải hứng mũi kiếm đó, chứ nếu để nàng hứng thì còn nghĩa lý gì. Hắn thừa biết mũi kiếm đó tuy sâu nhưng tuyệt đối sẽ ko hại tính mạng hắn, chứ nào phải xả thân vì nàng.
Hắn sai Cố Kiếm đi uy hiếp hoàng thượng, cố ý tung hỏa mù giá họa cho nhà họ Cao. Cố Kiếm làm việc ko cẩn trọng bị phát hiện, ngự lâm quân đã bao vây chật kín. Sự việc đã kinh động như vậy, hắn buộc phải giết người diệt khẩu. Hắn vốn đã định, chỉ cần dụ Cố Kiếm buông Hoàng thượng ra, sẽ lập tức cho người giết Cố Kiếm ngay tại chỗ, nhưng Cố Kiếm cũng đâu có ngu, nên nhất định giữ rịt lấy hoàng thượng ko buông. Hắn lại đề nghị thế chỗ Hoàng thượng làm con tin, may mắn thì trong lúc Cố Kiếm ko đề phòng hắn sẽ đánh lén giết luôn, mà ko may mắn thì có thể cùng nhau diễn kịch chạy thoát rồi tính tiếp. Chẳng ngờ Tiểu Phong ngốc nghếch lại đứng ra tự nguyện làm con tin. Hắn biết rõ Cố Kiếm là người của hắn, tuyệt đối chẳng làm hại đến Tiểu Phong, vậy mà trước mặt nàng vẫn diễn ra bộ mặt lo lắng phẫn nộ, bẻ tên thề thốt, mỗi lần ta nghĩ đến, gai ốc tức thì lại nổi lên.
Đêm Nguyên tiêu, hắn cho người lén đốt cổng Thừa Thiên để có cớ đóng cổng thành. Bùi Chiếu nói rằng vì sợ thích khách mang Tiểu Phong đi mất mà hắn liều mạng làm thế. Nhưng về sau đã biết thích khách Cố Kiếm là người của hắn, Tiểu Phong hiển nhiên ko gặp nguy hiểm, hắn liều mạng tìm cách đóng cổng thành ko phải vì lo cho Tiểu Phong, mà là sợ Cố Kiếm trốn thoát. Cố Kiếm đã bị bắt quả tang uy hiếp nhà vua, lại là do hắn chỉ đạo, hắn phải giết Cố Kiếm, giết bằng được.
Triệu lương đệ giở trò vu vạ hòng hạ bệ Tiểu Phong, hắn biết rõ mười mươi mà bàng quan nhìn nàng hàm oan, tống nàng vào lãnh cung lạnh lẽo để làm mồi nhử Cố Kiếm. Trong buổi tối ác nghiệt đó, giữa mưa tên làn đạn, Cố Kiếm cùng A Độ như hai con kiến tuyệt vọng quằn quại, xương tan thịt nát từng chút một dưới móng vuốt của con sư tử tàn ác quyết nghiền chúng thành cát bụi.
Về sau, hắn nói hắn giết Cố Kiếm vì ghen, vì nghĩ Cố Kiếm chính là Cố Tiểu Ngũ. Tôi không tin, tôi không thể tin. Con người hắn trước nay vốn chưa từng tháo mặt nạ, hắn đã bao lần trơ tráo nói dối trước mặt Tiểu Phong như thế, chẳng lẽ lần này lại ko thể trơ tráo nói dối hay sao? Hắn ko đổ tội ghen, chẳng lẽ lại thừa nhận hắn giết Cố Kiếm để diệt khẩu? Hắn là Đông cung thái tử, một chiến dịch bình định Tây Vực huy hoàng như thế, dù hắn có nhảy xuống sông Quên mà quên đi thật, thì cũng khắc có các thuộc hạ nhắc hắn nhớ lại. Có thể vì hắn thấy Tiểu Phong nói Cố Tiểu Ngũ tốt hơn hắn, thì lại ko hiểu ý nàng, nghĩ rằng nàng chưa khôi phục hết trí nhớ nên chỉ biết có 1 người tên Cố Tiểu Ngũ mà ko biết Cố Tiểu Ngũ chính là hắn, vì thế hắn cứ tiếp tục giả ngây giả ngô diễn bài ghen để thao túng nàng, mãi đến khi bên bờ vực nàng nói ra những lời định mệnh ấy, hắn mới biết nàng đã nhớ lại hết rồi, nên đành phải đánh bài ngửa. Khoảnh khắc ấy, khi lưỡi dao bén ngọt cắt đứt sợi đai lưng níu giữ nàng với hắn, khi nàng thanh thản gieo mình xuống vực sâu hoang hiểm vạn trượng, khi bao nhiêu quyền lực, cơ trí, sức mạnh cũng không thể giúp hắn chạm tới nàng được nữa, khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn mới chịu thú nhận với nàng trong tiếng gió xé lòng: “Là ta! Tiểu Phong ơi… Cố Tiểu Ngũ là ta…”
Con người ấy lì lợm đến thế, chỉ đến khi không thao túng được cuộc chơi nữa, hắn mới chịu thành thật một lần. Từ đầu đến cuối, hắn không quên. Dù tác giả không khẳng định, thì tôi vẫn nói, hắn nhất định là không hề quên. Chính vì không quên, nên Lý Thừa Ngân càng bội phần phi thường, cũng bội phần đáng sợ.
Thế nhưng, dù Lý Thừa Ngân từ đầu đến cuối đều là giả trá, đều là toan tính, tại sao và bằng cách nào mà Phỉ Ngã Tư Tồn vẫn khiến tôi cảm nhận được con người đáng sợ đó yêu thương Tiểu Phong thật lòng, dù nàng chỉ là một con tốt trên bàn cờ của hắn đi nữa, thì hắn vẫn tìm cách bảo vệ con tốt nhỏ đó, pháo, xe, hậu trên bàn cờ đều đã bị đánh ngã, con tốt nhỏ vẫn bình bình an an. Những lời nói dối của hắn tuy vô sỉ, nhưng lại ẩn chứa nỗi mong muốn điên cuồng đến đáng thương hòng giữ nàng lại bên hắn. Hắn yêu nàng thật lòng, nhưng lại không thể yêu nàng một cách vô tư, chỉ có thể mộng tưởng dùng những lời nói dối đó bao bọc lấy nàng, để nàng sống an lành trong thế giới đẹp đẽ giả tạo đó, để nàng bình yên làm một cô ngốc vĩnh viễn bị che mắt, tin rằng tất thảy những việc hắn làm đều là vì nàng, để tình yêu ngây thơ của nàng không bị tổn thương.
Khổ nỗi hắn có thể dùng quyền lực bảo vệ thân xác nàng không bị tổn thương, nhưng chẳng cách nào ngăn được tâm hồn chính trực, thiện lương của nàng vỡ vụn trước những tâm kế cung đình. Hắn có thể cưng chiều nàng, nhưng không thể cho nàng tự do. Nàng liều mạng bỏ trốn khỏi Đông cung âm hiểm, rời xa khỏi hắn, tìm về với đất mẹ Tây Lương hồn nhiên thuần hậu. Hắn điên cuồng đuổi theo nàng, vì hắn là đế vương, hắn quyết có mọi thứ, hắn càng quyết không để mất nàng. Rút cục chỉ vì sự cố chấp ấy, hắn đã không chỉ một lần mà hai lần – tự mình xiết chết nàng trong tay.
Thương nàng vùi thân nơi vực thẳm, thương hắn chết lặng trên ngai vàng. Lỗi không phải tại ai, chỉ trách số phận sao nỡ để một chúa sơn lâm dũng mãnh bá chủ nơi đồng cỏ, đem lòng yêu một chú chim nhỏ sải cánh giữa bầu trời bao la. Để rồi cuối cùng chú chim nhỏ vô tình bị giày xéo mà chết, còn chúa sơn lâm vĩnh viễn chỉ có thể giương mắt ngơ ngẩn nhìn bầu trời cô tịch mà nhớ tiếc hình bóng chim nhỏ ngày nào.
– CASSY THE CAT
0 Nhận xét